Ngày 18 tháng 10 năm 20
Này ,dậy đi _Có đi không ?
Tay xe ôm đang nằm ngủ trên xe nghe tôi hỏi vội trở mình ngồi dậy :
_Đi đâu bác .
_Xuống Mơ .Bao nhiêu .
Anh ta chưa trả lời ngay ,có thể đang xem cung đường bao xa để tính tiền.Sau một thoáng nhăn trán ,vẻ mặt dãn ra ,chắc là tính xong rồi .
_Bác cho trăm hai ( 120000đ ).
_Này sao đắt thế .
_Bác ơi cái gì cũng lên bác ạ , rau cỏ thịt cá ,xăng dầu chẳng có gì xuống cả .Bọn em vất vả nắng mưa phục vụ các bác ,khi cần một cái là đi ngay .
Tôi cũng đáp lại ngay :_Ở đâu mà chẳng cần một cái là đi ngay ,mà tôi phải nói với cậu là đắt thế thì đi ngay thế nào được .
_ Bác ơi đắt gì đúng giá đấy
_ Thế cậu tính thế nào mà bảo đúng giá .
_Dạ em tính bác mười ngàn đồng một KM
À thế thì tốt .Từ đây xuống đấy không đầy mười cây số ,thôi bảy mươi có đi không ( 70 000đ )
Tay xe ôm không nhìn tôi và nói :
Dạ ,đi thế nào được ạ .Bác cứ cho em một trăm ngàn .
Tôi đã nhẩm tính trong đầu từ lúc đầu tiên khi anh ta nói giá một trăm hai là để khách hạ xuống một trăm là vừa .Nhưng một trăm vẫn là đắt vì chỉ 8KM thôi .
Này thế này nhé .tôi nói tám mươi đi không .
Bác ơi không được đâu .
Tôi bực mình : Ừ thì thôi vậy .Cậu cứ ngủ tiếp đi tôi đi về khi khác đi
Tôi quay đi vài bước chờ xem cậu ta có gọi không ,nếu không thấy gì thì tôi đành chấp nhận vì có việc gấp .Được khoảng hơn chục bước tôi định quay lại thì nghe tiếng tay xe ôm gọi
Này bác ơi thôi đi ,phục vụ bác vậy
Sau khi ngồi trên xe tôi nói :_ Đấy cậu cứ lằng nhằng lời qua tiếng lại làm gì cho mất thời gian .Đi ngay từ đầu có phải được nửa đường rồi không .
Việc nó cứ phải vậy bác ạ .
Tôi chợt nghĩ : Đúng việc nó cứ phải vậy ,từ việc to đến việc nhỏ không thể nào nhanh lên được
Tay xe ôm đang nằm ngủ trên xe nghe tôi hỏi vội trở mình ngồi dậy :
_Đi đâu bác .
_Xuống Mơ .Bao nhiêu .
Anh ta chưa trả lời ngay ,có thể đang xem cung đường bao xa để tính tiền.Sau một thoáng nhăn trán ,vẻ mặt dãn ra ,chắc là tính xong rồi .
_Bác cho trăm hai ( 120000đ ).
_Này sao đắt thế .
_Bác ơi cái gì cũng lên bác ạ , rau cỏ thịt cá ,xăng dầu chẳng có gì xuống cả .Bọn em vất vả nắng mưa phục vụ các bác ,khi cần một cái là đi ngay .
Tôi cũng đáp lại ngay :_Ở đâu mà chẳng cần một cái là đi ngay ,mà tôi phải nói với cậu là đắt thế thì đi ngay thế nào được .
_ Bác ơi đắt gì đúng giá đấy
_ Thế cậu tính thế nào mà bảo đúng giá .
_Dạ em tính bác mười ngàn đồng một KM
À thế thì tốt .Từ đây xuống đấy không đầy mười cây số ,thôi bảy mươi có đi không ( 70 000đ )
Tay xe ôm không nhìn tôi và nói :
Dạ ,đi thế nào được ạ .Bác cứ cho em một trăm ngàn .
Tôi đã nhẩm tính trong đầu từ lúc đầu tiên khi anh ta nói giá một trăm hai là để khách hạ xuống một trăm là vừa .Nhưng một trăm vẫn là đắt vì chỉ 8KM thôi .
Này thế này nhé .tôi nói tám mươi đi không .
Bác ơi không được đâu .
Tôi bực mình : Ừ thì thôi vậy .Cậu cứ ngủ tiếp đi tôi đi về khi khác đi
Tôi quay đi vài bước chờ xem cậu ta có gọi không ,nếu không thấy gì thì tôi đành chấp nhận vì có việc gấp .Được khoảng hơn chục bước tôi định quay lại thì nghe tiếng tay xe ôm gọi
Này bác ơi thôi đi ,phục vụ bác vậy
Sau khi ngồi trên xe tôi nói :_ Đấy cậu cứ lằng nhằng lời qua tiếng lại làm gì cho mất thời gian .Đi ngay từ đầu có phải được nửa đường rồi không .
Việc nó cứ phải vậy bác ạ .
Tôi chợt nghĩ : Đúng việc nó cứ phải vậy ,từ việc to đến việc nhỏ không thể nào nhanh lên được
Nhớ thằng Cu Khoai lang mới cho ra bài thơ Ở ta nó thế hay như bác Nam vậy.