Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

CÂU LẠC BỘ ĂN SÁNG ĐÃ TÌM RA KẾT LUẬN


                                                                         VIẾT NHÂN NGÀY GIA ĐÌNH VN 28/6

Nhận được tin nhắn của Đặng Hưng :
   _ HABECO _ Thịt chó cuối tháng. Hẹn 11h trưa tại 81 Xã Đàn. Đề nghị hồi âm .
   _Với những ai đấy .
   _CLB Ăn Sáng .
Tôi hiểu , thế là hội ăn sáng sẽ ăn trưa. Ngoài trời nóng như lửa đốt. Ngồi không trong nhà mà mồ hôi mồ kê ra nhễ nhại .Vậy phải tính thế nào cho khớp với giờ mời.Bây giờ là 10h30 _ khoảng 11h kém 15 đi là vừa
HỒ TÂY HÀ NỘI 
.

       Và tôi hăm hở dắt xe ra nhanh chóng ngồi lên và phóng đi.Khi đi có gió cho nên cũng đỡ nóng. Chạy giữa trưa tưởng đường chẳng có ai nhưng hóa ra nhầm , người vẫn đông và hối hả. Nhất là đoạn cầu vượt KIM MÃ NGUYỄN CHÍ THANH  không một cây che , mặt đường nóng bỏng. Dòng người chạy nhanh như để trốn cái nắng. Đại bộ phận nữ đi trên đường đóng bộ như NINDA
NIN DA
. Vừa kín vừa mát. Bây giờ tại Hà Nội có loại đồng phục áo liền quần dùng cho chị em . Cả người kín mít . Chỉ hở mỗi cái mặt . Nhưng không , chủ nhân cái mặt người đó cũng che nốt bằng cái khẩu trang qua mũi lên đến gần mắt. Và với cặp kính dâm che nốt đôi mắt. Thế là hoàn hảo bộ trang phục trời mùa hè .Với bộ dạng như thế này thì người quen hay người thân có gặp nhau ở ngoài đường cũng không thể nhận ra nhau được. Thậm chí vợ cũng không nhận ra chồng và chồng cũng chịu không tài nào nhận ra được vợ ! Thật là hay . Tự do muôn năm! Quyền tự do được phát huy toàn diện . Chẳng ai phải giữ ý với ai vì có ai nhận ra mình đâu mà sợ. Tuy vậy nghĩ cho kĩ thấy cũng có mặt trái của nó . Đó là những hành động mờ ám đằng sau bộ trang phục NINDA !
HỒ NAM 
       Mải nghĩ khi nhìn ra thì đã đến 81 Xã Đàn. Đây là một khu nhà rộng vói 2 tầng dùng để phục vụ thực khách cùng một lúc khoảng 6,7 trăm người .Lúc này vẫn còn đang rộng chỗ . Tôi chọn một chỗ cho vừa đủ 8 người và có quạt mát.
      _ Này cháu cho 1 bia đi.
      _ Bác còn ai không ạ
      _Còn khoảng chục người đấy.
Cháu phục vụ mang ngay một cốc bia hơi Hà Nội mát lạnh. Tôi tu ngay một hơi , chà chà  dòng bia chảy đến đâu tỉnh người đến đó. Bia dồn lại ở chỗ cổ chờ thoát xuống vô tình tạo ra tiếng " ực , ực  ". Đúng rồi tại sao bây giờ mình mới nhận ra rằng mùa hè không gì bằng  BIA HƠI HÀ NỘI  !
PHẠM ANH DŨNG 
Quán bắt đầu đông dần. Phạm Anh Dũng xuất hiện . Tôi thích tác phong của tay chơi này. Đã hẹn không phải nhắc lại. Và luôn đúng giờ. Khi nhận tin nhắn bao giờ cũng nhắn hồi âm để cho người nhắn tin còn biết .
Sau Phạm Anh Dũng một tý là Đào Việt Dũng. Tay này thì thôi rồi thường là đến muộn.Hồi đầu khó chịu, nhưng rồi mãi cũng quen. Chỉ có tôi hiểu tại sao Đào Việt Dũng hay bị muộn như vậy. Sát nút giờ hẹn tay chơi vội vàng mặc quần áo, rồi lại ngó qua màn hình máy vi tính, tìm chìa khóa , rồi tắt quạt và các thứ khác.
Sau đó xuống dắt xe ra đường, chợt bần thần nghĩ gì đó, chắc lại quên cái gì chăng .Và đúng thật tay chơi quên ví .Chạy vội lên gác và đi tìm.Tìm xong tay chơi lại chạy xuống và lần này nổ máy phóng đi . Chợt thấy xe tự nhiên đi chậm lại và rồi quay ngoắt trở lại. Tôi ngạc nhiên hỏi :
   _ Có việc gì thế
   _ À quên điện thoại .
 Tôi đi với Dũng nhiều nên biết hầu như lần nào cũng vậy không thứ này thì thứ khác.
ĐÀO VIỆT DŨNG 
ĐẶNG HƯNG 
 Sau Đào Việt Dũng là Đặng Hưng xuất hiện Tươi cười rạng rỡ ngay từ ngoài cửa, tay chơi này chuyên gây ra các cuộc cãi lộn ( à quên tranh luận ) giữa tay chơi với Hồ Lê Thanh , giữa tay chơi với Thọ Mom, hoặc giữa Hồ Lê Thanh với Thọ Mom . Những cuộc tranh luận vô bổ nhưng cũng có những cuộc tranh luận hữu ích để giúp cho CLBAS hành động đúng trong cuộc sống
HỒ LÊ THANH 
BÌNH TÀU 
THỌ MOM 
Tiếng điện thoại của Đặng Hưng vang lên. Thì ra phải đón Hồ Lê Thanh. Tay chơi này đi xe buýt quá bến. Và chú em Bình tàu xuất hiện. Tay tổng thư kí CLBCC có vẻ điềm đạm, lắng nghe các cuộc tranh luận của đàn anh K6 thỉnh thoảng cũng đóng góp những ý kiến xác đáng. Người sau cùng chúng tôi chờ đợi là Thọ Mom Hôm nay tay chơi vào Thanh Oai họp BLL Trung Đoàn 88 hai lần anh hùng để bàn việc xây đài tưởng niệm Liệt Sĩ của TĐ qua các cuộc kháng chiến chống Pháp Mỹ Tàu Pôn Pốt . Thấy Thọ Mom bảo hơn 6000 liệt sĩ đấy .
   Hôm nay cũng như mọi lần sau khi được một vài tuần bia là các câu chuyện được đưa ra bàn bạc.Việc đầu tiên là chủ nhật này đi câu cá ở Phú Xuyên. Ở đó có hồ câu của người quen Hồ Lê Thanh.và nghe nói là nhiều cá , sợ buổi trưa cá ăn không hết. Bia vào lời ra. Trên trời dưới đất có chuyện gì cũng được lôi ra mà mổ xẻ, mà bàn cãi đầu tiên nhẹ nhàng càng về sau càng nẩy lửa. Từ chuyện dàn khoan của Trung Quốc đến chuyện họp Quốc Hội ... Từ chuyện chung đến chuyện riêng , chẳng ai kém ai.Mặt đỏ phừng phừng , tay vung lên kiểu chém gió rồi sau nữa là chỉ thẳng vào mặt nhau. Cãi nhau _ Chắc vậy. Nhưng rồi vẫn những con người đó lại nâng cốc và tươi cười . Xung quanh chẳng ai hiểu gì cả vì ầm ầm chẳng ai nghe rõ ai mà tất cả chỉ hét lên và ra hiệu. Cuối cùng câu chuyện ngoặt ra một chủ đề mới và cũng không hiểu sao lại là chủ đề này
BÀN BẠC 
CŨNG BÀN BẠC 
TIẾP TỤC NHẬU 
TRANH LUẬN 
TRANH LUẬN 
ĐÃ CÁU !
. Một tiếng nói cất lên :
      _ Các cụ nói cấm có cái gì sai.
Một tiếng khác lại cất lên : Câu gì ví dụ .
  Câu : _ Dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ buổi bơ vơ mới về.
   Lặng yên một tý rồi lại ào ào phân tích .
Có người nói giọng buồn buồn : Nếu ngay từ đầu mình cứ cương quyết thì bây giờ đâu đến nỗi muốn đi đâu lại phải xem ý vợ thế nào .
Một tay chơi bổ ngay vào mặt người vừa nói :
        _ Biết vậy , nhưng mình cứ lấy câu " Một điều nhịn là chín điều lành" thì mới ở được với nhau. Và cứ vậy mình lịch sự nhường nhịn  rồi thành ra nhường nhịn cả đời luôn. Bây giờ có cưỡng lại cũng không được nữa rồi. Nhiều khi bực lắm muốn cho nó ra ngô ra khoai rồi ra sao thì ra. Nhưng rồi lại nghĩ với vợ mình thì có khi  nó cho tan cửa nát nhà luôn vì nó quen chiến thắng rồi , mà mình thì luôn chịu trận. Với lại cái tuổi U70 rồi thì dạy vợ làm gì nữa
 Một tay khác lên tiếng : Dạy không dạy được nó lại cho mình một trận thì hàng xóm láng giềng nó cười cho. Cứ nghĩ vậy mà lại nhịn như nhịn cơm sống. Xong cũng có những lúc ý thức của thằng đàn ông trong người trỗi dậy liền to tiếng cãi nhau. Nhưng vào cuộc thì vợ nó nói một thôi một hồi , nói liên tục không cho mình chen vào dù chỉ để nói một câu thành ra mình đuối lý . Cũng lạ sao vợ nó lắm mồm thế nhỉ, khi nói câu này thì trong đầu nó đã hình thành câu nói kế tiếp và cứ như vậy liên tục liên tục ...Và rồi rút ra một kết luận cho các cuộc cãi nhau là khi mà vợ đã lên tiếng thì chắc chắn phần thắng thuộc về vợ .
      Cuối cùng cả hội đều thống nhất theo câu của các cụ " Dạy vợ từ buổi bơ vơ mới về." Còn bây giờ không dạy dỗ gì nữa. 40 năm đã chịu được còn 20 năm nữa cố mà chịu nốt. Nghĩ đến đây tự nhiên thấy người nhẹ nhõm lạ thường như vừa tìm ra một chân lí cho mình. Những giọt mồ hôi lấp lánh như hòa chung vào niềm vui của mọi người khi tìm ra được kết luận của câu chuyện vợ chồng.
    Nào : " Dô , trăm phần trăm ..."
 Phấn khởi ra về vì hôm nay hội đã giải tỏa được một vấn đề quá nặng nề trong tư tưởng mọi người. Từ nay ta yên tâm mà nói với vợ rằng : Trước anh đối với em như thế nào thì từ bây giờ cho đến cuối đời anh vẫn đối với em như thế không bao giờ thay đổi . Còn 20 năm nữa thôi mà !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét