Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

CÂU CHUYỆN THANG MÁY !

Tôi vào thang máy cửa chuẩn bị đóng thì nghe có bước chân chạy vội vàng , chắc chắn người này cũng đi thang máy đây.Tôi vội ấn nút giữ cửa để thang không đóng.Một cháu gái chạy ào vào, ríu rít cám ơn.Trên tay lỉnh kỉnh các túi đồ thực phẩm. Chắc đi làm về muộn nên vội vàng.Thấy tôi xách con cá to cháu hỏi :
       _ Cá to thế chú , mấy cân đấy , chú mua bao nhiêu ạ.
       _ Khoảng hơn 3kg , cá câu đấy. Tôi tự hào !
       _ Biết thế cháu mua của chú cho ngon.
CHUNG CƯ 
Câu chuyện trong thang máy dừng tại đó. Nó ngắn ngủi và cũng chỉ dừng lại ở mức độ hỏi han.Tốc độ thang máy được thiết kế từ 1,5m/s đến 2,5m/s vì vậy thời gian trong thang rất nhanh chỉ khoảng từ 10 s đến 30 s là mọi người đã đến tầng của mình. Tôi bước ra khỏi thang.Cháu gái cũng bước ra khỏi thang, hóa ra cháu ở cùng tầng và ở ngay căn hộ sát căn hộ của tôi.Về nhà qua vợ tôi được biết hai vợ chồng này có một con, vợ người Yên Bái làm ở ngân hàng.Còn chồng làm vi tính ở Minh Khai.Ở tầng 20 này có 8 căn hộ.Đã ở 7 căn.Còn một căn chưa có người ở.Có thể chủ muốn bán hoặc chưa về ở. 5 hộ là các gia đình trẻ và đều có ít nhất một con. Căn hộ thứ 6 là căn hộ của người hàng xóm của tôi mà tôi quen gọi là tay chơi 69 ( 69 tuổi ) hay còn gọi là : tay chơi cuộc đời là cuộc đời đi...
Ở chung cư này thang máy phục vụ nhanh.Mỗi Tháp hai thang vào ra rất nhanh.Cũng có thể do lượng người chưa về ở hết nên thang chưa phải hoạt động đúng công suất thiết kế.
Thêm chú thích
DỖ CON BẰNG CÁCH BẤM CÁC NÚT ĐIỀU KHIỂN THAN .
MỘT HÀNH ĐỘNG KHÔNG HIỂU BIẾT 
Buổi sáng khi tôi vào thang máy để xuống, lần này trong thang đã có hai người.Chắc chắn họ phải là tầng trên xuống.Tất cả im lặng và mắt đều ngước nhìn bảng điện tử hiện số tầng mà thang máy chạy qua.Xuống đến tầng 16 có tiếng chuông của thang. Chắc có người vào. Đúng vậy hai vợ chồng trẻ và một cháu nhỏ tuổi cỡ học mẫu giáo.Tất cả lại yên lặng.Xuống đến tầng 3 lại có tiếng chuông của thang. Vẫn có người vào à, cửa thang mở ra mọi con mắt hướng ra phía cửa và chờ người bước vào nhưng không thấy.Có tiếng lầu bầu: Bấm rồi lại không có ai vào à !
   Tôi đoán có thể có người bấm nhưng sau đó lại quay vào nhà lấy gì đó hoặc thôi không đi nữa, nhưng thang thì đã lập trình cứ đến nơi gọi là phải dừng.Thang tiếp tục chuyển động.Lần này thang xuống hầm xe máy .Tất cả mọi người từ từ nối nhau ra.Tôi là người cuối cùng vì mình không phải vội đi đâu.
Khu tôi ở thang máy đỡ rắc rối hơn khu Hồ Lê Thanh ở. Ở đây sau khi gửi xe máy xong là vào thang máy. Còn ở Timecity thì khác.Phải bấm vào bộ đàm để ở cái lồng ngăn cách rồi chờ .Có tiếng rè rè một lúc rồi có tiếng nữ : _ Bác vào đâu đấy ạ.
     _ Cho tôi lên ông Thanh ở T2 căn hộ 2402.


Người hỏi và người trả lời hiểu ngay là Nhà T2 ở tầng 24 có căn hộ số 02 là nhà ông HLT.Sau ít giây đồng hồ họ kiểm tra thấy đúng : Mời bác vào.Lồng sắt xoay vừa đủ cho một người vào rồi dừng.Và cứ như thế lặp lại những câu hỏi và trả lời cho đến hết số người của chúng tôi. Về sau này khi đã đến nhà Thanh nhiều lần chúng tôi chỉ cần hỏi một lần là vào được 3 người bằng cách đứng chéo nép sát vào nhau.Sau đó vào khu thang máy và ở đây có đến 6 ca bin thang máy.Vậy mà vẫn phải chờ lâu.Đúng là dân cư đông đúc.Có cảm giác ngột ngạt.Đúng là ở TIMECITY này như thành phố lớn còn chung cư Thanh Đàm nơi tôi ở chỉ là một thị trấn vùng quê yên bình, khí trời trong sạch.
Vẫn chuyện thang máy. Một hôm vợ tôi đi chợ về sau khi bỏ các túi đựng thực phẩm xuống.Tôi thấy loảng xoảng như tiếng kim loại va vào nhau.Nhìn ra thì đúng một loạt dao kéo  đang được xếp vào giá. Sau một hồi thu dọn tôi thấy vợ tôi vôi chạy ra ngoài cửa. Không hiểu có việc gì đây nhỉ.Một lúc lâu sau vợ lên và ngay từ ngoài cửa đã nghe tiếng : _ Mới thế mà đã mất ngay.
      _ Mất gì đấy.
      _ Cái kéo to nhà mình
À tôi nhớ ngay cái kéo màu xanh to tướng. Kéo này cắt kể cả xương gà vịt nhiều khi không cần chặt.
     _ Lại vừa đi mài về .Bỏ ra cắt cái dây buộc rồi bê các thứ lên thế mà quên. Xuống đã không còn.
     _ Thôi mất thì mua cái khác .
     _ Nhưng mà tiếc bao nhiêu năm với lại cái kéo này tốt lắm, ông ngoại cho em từ mấy năm trước, hơn nữa là mới mài xong sắc lắm để dùng Tết.
Tôi cảm thấy giá trị của cái kéo không như cái kéo thông thường khác.
    _ Vậy làm thế nào
    _ Em ra nhờ bảo vệ họ hỏi cho hoặc họ thông báo bằng cách dán giấy ở cầu thang máy.
Vợ nói là làm, lập tức đi ngay. Khoảng một tiếng sau vợ lên và hồ hởi : Thấy rồi anh ạ.Hóa ra dưới bảo vệ có CAMERA.Nhìn rõ lắm hai vơi chồng này cũng khoảng hơn 40 tuổi.Lại còn dấu kéo vào cái túi.
Tôi nghe vậy liền nói : _ Nếu vậy thì thôi không cần phải hỏi nữa đâu em ạ.Khi họ đã như thế là họ cần đến cái kéo này.Có hỏi cũng không ai nhận.Còn nếu làm căng rồi đưa ra cho họ xem CAMERA thì sẽ làm khó cho họ mà cuối cùng cũng chỉ là cái kéo vài chục ngàn đồng , không đáng. Thấy vợ lẩm nhẩm gần trăm ngàn đấy.
Tôi nói kể cả trăm ngàn cũng không đáng.Còn họ sẽ rất xấu hổ khi biết mình biết họ lấy. Tốt nhất là coi như không có chuyện mất gì cả. Vợ nghĩ kĩ và đồng ý với tôi.
HOA ĐẸP
ĐỒNG HÀNH 
Thang máy và những câu chuyện xung quanh nó cũng hay và thú vị.Hàng ngày các khuôn mặt đều gặp nhau trong thang .Thang khi đông người tạo cho ta cảm giác ngột ngạt.Có những khuôn mặt ta không ưa nhưng hôm nay khuôn mặt đó lại sát ngay mặt của mình.Thật khó chịu , lúc này chỉ mong cho 30s trôi qua thật nhanh.Thế nhưng  cũng có những lúc có những khuôn mặt dễ mến , hoặc những nguời  mau mồm mau miệng với những câu hỏi han đơn giản thôi nhưng làm cho không khí thang máy đỡ ngột ngạt.Vợ tôi thuộc tuýp người này.Còn tôi thì ngược lại mặt lạnh như kem không một câu hỏi hay một lời góp chuyện .Nếu ai đó gặp mình trong thang máy thì chắc chắn họ cũng mong sao cho 30 giây trôi qua thật nhanh. Biết vậy mà không sao sửa được.Đúng là bản tính con người !
Nhưng qua đây mới rút ra kinh nghiệm là đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn những người ít nói mà cho họ là khó tính.Tôi ít nói nhưng tính tôi thì lại quá dễ tính các bạn ạ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét