Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

EM ĐI HÀ NỘI HƠI NHIỀU !

Nhà báo Nguyễn Huy Toàn (Truyền hình CAND) lại vừa có stt về YB. Yên Bái mà chả …Yên. Cũng bởi bộ máy cán bộ “một người làm quan cả họ được nhờ”, hơn thế nữa, quan chức lại hư hỏng, làm giàu bằng… trò đánh bạc đến nỗi từng bị bắt. Bảo làm sao dân không đàm tiếu và … nỏ tin tư cách phẩm chất của họ. Gieo nhân nào gặt quả nấy là vậy!
EM CHỈ THÍCH HOA ĐỒNG TIỀN THÔI !

Riêng anh thì cân phân lắm, cái gì không nên không phải anh cũng nhắc để em biết, cái gì là thành tích thì cũng động viên khen ngợi. Con người ai chả có ưu điểm, khuyết điểm, mà ở em anh lại thấy ưu điểm là cơ bản. Anh thực sự nể phục em về sự khéo kết hợp giữa việc gia đình và xã hội, đặc biệt là việc chăm nom cho em út chu đáo, đứa nào cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, đứa nào cũng được em tạo cơ hội cho để làm giàu.
Cái thủa dân Yên Bái còn nghĩ rằng mình là tỉnh rừng rú, chẳng ai quan tâm đến chuyện đất cát, sông suối thì em đã đặt cậu Quý (Phạm Sỹ Quý) có chỗ ngồi ở sở địa chính, trực tiếp là ở phòng quản lý đất đai. Thế là đất ở đâu có tiềm năng là nó thâu tóm được; khe suối nào có vàng, có cát; vùng núi nào có mỏ thạch anh nó đều rành rẽ thế nên khi mọi người tỉnh ngộ thị cả chị cả em chỉ ngồi đếm tiền.
Vợ cậu Quý là Hoàng Thị Huệ là một giáo viên bình thường như bao giáo viên khác, ai cũng nghĩ nó chỉ gõ đầu trẻ chờ đến tháng lĩnh lương chứ làm ăn gì. Nhưng cũng nhờ có em mà nó nhảy vào mở cái quầy thuốc to đùng trong Bệnh viện Sản – Nhi Yên Bái rồi thuê người đứng bán, trong khi bao nhiều người có bằng dược sỹ cũng chỉ biết thèm thuồng. 
Còn cô em Phạm Thị Thu Lan, nó học sư phạm thì dĩ nhiên là phải đi dạy rồi. Ở Yên Bái tất nhiên có nhiều thầy cô hơn nó, nhưng nờ em mà nó được cất nhắc lên làm hiệu trưởng Trường tiểu học Nguyễn Trãi, Thành phố Yên Bái. Nó làm hiệu trưởng, trường nó thành Trường điểm, được tỉnh đầu tư về nhiều mặt danh tiếng nổi như cồn, biết đâu nay mai còn lên nữa. Anh cũng nghĩ rằng, nhờ có em và cậu Quý giúp đỡ nhiều mà nó cũng xây được Dinh thự hoành tráng cạnh khu “biệt phủ” của cậu Quý.
Cậu kế Phạm Sỹ An em cho ăn học và ra làm bác sỹ nha khoa thì cũng ổn quá rồi. Vì “cái răng, cái tóc là vóc con người” vừa là cái để nhai, vừa là thẩm mỹ nên thiên hạ chẳng tiếc tiền đầu tư chỉnh sửa. Cứ nhìn mà xem cả nước chứ không riêng gì Yên Bái bác sỹ nha khoa nào cũng nhà to lồng lộng. Em còn lo cho nó nhảy vào Bệnh viện đa khoa 500 giường mở hiệu thuốc to đùng.
Đại loại là ở Yên Bái chỗ nào có thể kiếm ra tiền là mấy chị em của em đã khai thác triệt để, vậy mà không giàu mới là lạ.
Trong giải quyết các vấn đề của xã hội em cũng hết sức khôn ngoan, tinh tế. Anh nghĩ cái vụ đánh bạc của cậu Quý năm 2005 không có em thì tụi nó chết cả nút à. Hôm qua anh nhắc lại trong bức thư ngỏ gửi cho Quý, thiên hạ cứ xôn xao hỏi ngày ấy xử lý thế nào? Thậm chí nhiều người Yên Bái cũng không biết, nhưng anh biết. Bởi lúc đó em là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Yên Bái cũng oách lắm rồi. Em đứng ra dàn xếp thì mọi người phải nghe. Khi đó Ngô Thành Long, Phó viện trưởng Viện Kiểm sát là đứa to đầu nhất trong đám đánh bạc, em đã điều nó lên làm Viện trưởng VKS huyện Trấn Yên, không ai thấy ngồi ở VKS tỉnh nữa là yên chuyện, mà nó phải phục em sát đất. Còn cậu Quý khi đó đang phó văn phòng quản lý đất đai em lại xử lý khác, không xử lý cậu em mà xử lý người liên đới trách nhiệm trong việc quản lý cậu em, đó là điều chuyển chú Tiến, Trưởng văn phòng quản lý đất đai đi nơi khác và cho cậu em ngồi vào ghế Trưởng để gánh trách nhiệm ngày một nặng hơn… cũng từ đó mà cậu Quý lên phó giám đốc rồi giám đốc sở Tài – Môi cho đến thời điểm hiện tại.
Một điều nữa anh khen em, đó là bản lĩnh. Khi ông Cường (Bí thư), ông Tuấn (Chủ tịch HĐND) bị bắn, mọi người ai cũng nghĩ em chỉ chui vào thùng Ton-net để trú ẩn, và có lẽ phải điều người nơi khác về chứ tại chỗ không ai dám ngồi vào ghế bí thư. Thế nhưng em vẫn đứng ra lo lắng chu toàn mọi việc và đảm nhiệm chức vụ bí thư hoành tráng. Ngay cả thời gian vừa rồi dư luận lùm xùm, báo chí đưa tin chuyện nọ, chuyện kia anh thấy em vẫn bình thản, lạnh tanh như không có chuyện gì.
Nhân đây anh cũng nhắc em mấy việc, từ hôm đầu tháng đến nay mấy anh em ở cơ quan bảo em đi Hà Nội hơi nhiều, anh biết em nhiều việc phải làm, nhưng đi nhiều vào giai đoạn này người ta bảo là đi chạy vạy mang tiếng cho em.
Chuyện đi phúng viếng liệt sỹ anh nghĩ là em không nên đi. Vì ở mọi người thì khác, vị trí em lại khác. Ở vị trí em, để làm mát lòng liệt sỹ là phải lo toan cho gia đình họ, con em họ, chăm lo cho các thương binh, gia đình có công. Chứ cả năm có một lần thăm viếng và thắp mấy cây hương thì càng làm người ta nổi giận. Các anh bộ đội ngày ấy ra đi, nếm mật nằm gai, hạt muối cắn đôi, cọng rau bẻ nửa khi nằm xuống chỉ có tấm nilon gói thân xác… mà các em đến thắp hương còn xin phù hộ thì họ nổi trận lôi đình. Họ có gì mà cho hả em! Mà vong linh liệt sỹ nổi giận thì kinh lắm… sống cũng cầm súng, chết cũng cầm súng! Tháng bảy năm ngoái anh Cường cũng đi thắp hương khắp các nghĩa trang, nhưng rồi tháng tám thì.…
Thôi chẳng nói chuyện buồn làm gì. Bây giờ, anh chỉ nhắc em và mấy đứa em là cứ thành thật trên tinh thần Đảng mà làm việc, mà cống hiến chứ đừng nghe lời mấy đưa đàn em xui dại “tài năng có hạn, thủ đoạn có thừa” thì có ngày Đảng không xử lý thì dân họ cũng lột trần em ạ.
Chào em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét