Tôi lại thấy tiếc khi không chụp ảnh những đoạn thời sự mà tôi sắp kể ra đây. Và thậm chí lại còn xóa bớt những ảnh dính dáng đến sự kiện này. Cũng là vì một lẽ rất đỗi đời thường là vợ không đồng ý cho đi phượt bằng xe máy, hơn nữa lại đi xa và dài ngày như đợt vừa rồi lại giữa lúc thời tiết rất xấu mưa rét, vùng núi cao xuống dưới 10 độ, đường trơn, tầm nhìn xa thực tế có đoạn dưới 10m. Đi bật đèn xe máy mà cũng không soi được xa hơn, những chiếc xe ngược chiều chạy sát đến nơi mới nhìn thấy ánh sáng đèn le lói và khi nhìn thấy thì cũng là lúc xe vụt qua đi. Hú vía, một bên là cây cỏ lờ mờ không rõ vực sát ngay bờ cỏ hay cách xa một tý. Đầu tiên còn sợ nhưng rồi dần quen lại cũng thấy không sao vì có ai việc gì đâu mà lo. Nhưng rồi cái sợ khác đột nhiên kéo đến với mình mà không lường trước. Ta có thể gọi là số đen chăng, tại sao không phải là người khác mà lại chính là mình.
|
ĐƯƠNG LÊN QUẢN BẠ !
|