Một hôm, anh Tân lớp phó sinh
hoạt (K9 IA) đi họp về mặt mày hớn hở nói với mọi người: chuẩn bị họp lớp nhé,
có tin vui. Cả lớp tập trung ở phòng học mái lá hồi hộp chờ tin. Anh Tân nói
nói một hồi hăng say, sôi sục, văng cả nước bọt ra, đại ý là
: Nhà trường có làm
việc với Ty Thương nghiệp tỉnh Bắc Thái mua được một lô sữa bột về cho sinh
viên bồi dưỡng (thời đó bao cấp, mọi thứ đều phát không cho sinh viên). Anh Tân
giải thích thêm, thực ra đây là loại sữa bột đã quá hạn, người ta định chuyển
đi nuôi gia súc nhưng nhà trường với tình thương sinh viên bao la đã thuyết phục
các nhà thương nghiệp Bắc Thái rằng: sữa này cho sinh viên ăn còn tốt chán, so
với gạo mục và rau muống già thì thứ này còn nhiều chất hơn; lo bị tiêu chảy ư?
Không lo, các vị không biết chứ sinh viên là thứ sinh vật rất lạ: bên cạnh việc
họ có thể sáng tạo ra rất nhiều thứ họ còn có khả năng ăn được mọi thứ khi đói,
vân vân và vân vân. Tóm lại, anh Tân nói, chúng ta có sữa, chiều nay các đồng
chí tổ trưởng cùng tôi đi nhận sữa cho anh em.
Thật là
vui. Các phòng thi nhau dùng mai-so tự chế đun nước sôi pha sữa uống xì xụp.
Không khí thật vui vẻ, náo nhiệt; tiếng nói cười râm ran. Cứ thế này thì đúng
là Sướng như vua.
Ngày
hôm sau. Một bầu không khí trầm, là lạ bao trùm khu ký túc xá. Thỉnh thoảng lại
một chàng lao vọt từ giường tầng ra ngoài đồi, nhanh như bị ma đuổi. Ra đồi có
nghĩa là đi Toa-let đấy. Vài quả đồi trọc lúp xúp liền nhau được dùng như một
cái toa-let khổng lồ. Bạn có nhu cầu ư, xin mời cứ ra đây tự nhiên, vừa rộng
rãi lại vừa thoáng mát. Cái toa-lét này phải to cỡ 2 lần sân Mỹ Đình, chứa đựng
vô số tri thức của nhân loại dưới dạng các mảnh giấy được vò nát. Ngoài ra bạn
còn có thể đọc thơ, tâm sự và hôn ai đó trong khu vực cái Toa-lét này. Ngày nay
mà còn thì chắc chắn nó được đưa vào sách kỷ lục Guinness với tư cách là cái
Toa-lét to và thơ mộng nhất thế giới.
Chiều
hôm ấy, giờ Cơ lý thuyết vắng khá nhiều, xen tiếng giảng bài ấm ấm giọng Khu
bốn của thầy Thọ thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ. Thầy đang say sưa nói đột
nhiên một bạn đứng bật dậy: Thưa thầy em xin phép ra ngoài. Thầy Thọ đồng ý. Năm
phút sau một bạn nữa lại nói: Thưa thầy em xin phép ra ngoài.
Một thoáng khó chịu nhưng thầy cũng đồng ý. Rồi một
bạn nữa, một bạn nữa lại xin ra ngoài. Thế này thì quá lắm. Thầy Thọ đi đi lại lại
không nói gì. Một khoảng lặng chết người. Bạn xin ra ngoài đang đứng chờ với
nét mặt căng thẳng, đau đớn, toàn thân bồn chồn mà thầy thì im lặng đi đi lại
lại. Bỗng thầy hỏi:
- Sao
hôm nay các anh xin ra ngoài nhiều thế. Người ta chỉ xin ra ngoài khi rất bức
xúc. Rồi thầy nhìn thẳng vào anh bạn đang đứng đó và hỏi, có hai trường hợp phải
ra ngoài ngay: một là, anh không ra ngoài thì không chịu được; hai là anh không
ra ngoài thì cả lớp phải ra ngoài; anh thuộc trường hợp nào.
Không
chịu nổi nữa, anh chàng lao ra ngoài và nói to: em không ra thì cả lớp chết
ngay thầy ạ. Rồi chàng ta mất hút vào mấy quả đồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét